"Hả? Cái gì cơ..." Giản Nghi Tuyết chớp mắt tỏ ra không hiểu, còn chưa kịp phản ứng thì Ngôn Dịch Thâm đã tóm cổ tay cô và nở nụ cười tươi như hoa: "Sẽ biết ngay thôi."
Gã lái xe chở Giản Nghi Tuyết đến thẳng bệnh viện mà Giản Thắng Bảo đang nằm.
Trên đường đi ngang qua cửa hàng hoa, gã còn xuống xe mua một bó hoa cúc.
Giản Nghi Tuyết toát mồ hôi, đây chẳng phải là hoa để tặng người chết sao? Ngôn Dịch Thâm mua làm gì vậy?
Mãi đến khi Ngôn Dịch Thâm kéo cô đi vào phòng bệnh của Giản Thắng Bảo, cô mới hiểu ra.
Trong phòng bệnh không biết đã xảy ra chuyện gì mà vô cùng hỗn loạn.
Bác sĩ, y tá, bảo vệ, ông Giản bà Giản, còn có cả chị gái của Giản Nghi Tuyết là Giản Mộng Vũ, cùng một đám đàn ông cao to lực lưỡng với những cánh tay cơ bắp cuồn cuộn đầy hình xăm đang đè Giản Thắng Bảo xuống đất.
"Á! Đau, nhẹ chút nhẹ chút anh ơi!" Giản Thắng Bảo đau khổ van nài, cậu ta đã đau đến mức nhe răng trợn mắt: "Bố, mẹ, bố mẹ mau cứu con với!"