Nhan Quân thầm oán thán, thật muốn khóc mà!
Tức phát khóc đi được!
Cô ta khóc lóc chạy ra ngoài cổng trường, tên mập vội vàng thở hổn hển đuổi theo cô ta.
Ngôn Dịch Thâm chào hỏi với hội trưởng hội học sinh đương nhiệm rồi bảo cậu ta giải tán đám đông.
Giản Nghi Tuyết ho khan một tiếng: "Anh đối xử với con gái người ta như vậy đúng là không thương hoa tiếc ngọc chút nào!"
Ngôn Dịch Thâm mỉm cười hỏi vặn lại: "Chẳng lẽ em muốn anh đối xử tốt với mấy cô gái khác à?"
Đương nhiên là không muốn rồi... Giản Nghi Tuyết nhủ thầm trong lòng. Cô hay xấu hổ, ngại nói ra mà thôi.
"À ừm... em phải về phòng học đây, bye bye." Giản Nghi Tuyết nói không dám nhìn thẳng, nói xong thì chạy vụt mất.
Ngôn Dịch Thâm đứng đó nhìn theo bóng lưng cô, nụ cười dịu dàng như sắp tan chảy.
...
Mới khai giảng nên chương trình học cũng không nặng, một người bạn làm biên tập tìm Giản Nghi Tuyết xúi giục cô viết một truyện mới lên trang web.