Ngôn Dịch Thâm đạp khá mạnh nên cậu nam sinh béo kia nằm dưới đất một lúc lâu, thở hổn hển mãi cũng không đứng dậy được.
Quân Quân đứng từ xa thấy vậy vội vàng nhấc váy chạy tới, giả vờ như không biết gì cả, "Sao lại thế này? Anh Dịch Thâm, Tiểu Từ là em họ em. Thằng bé đã chọc giận gì anh mà sao anh đánh nó ghê thế?"
Cậu béo cũng biết ý mà tỏ ra ấm ức, "Tôi nói cho anh biết, tôi là Mộ Từ của nhà họ Mộ đấy, anh dựa vào cái gì mà dám đánh tôi hả?"
"Thích đánh thì đánh đấy, còn cần lý do gì sao?" Ngôn Dịch Thâm cười lạnh, nói một câu khiến cậu béo kia nghẹn họng không trả lời được.
Chỗ bị đạp đau nhức dữ dội, cậu ta nhìn chị mình bằng đôi mắt ngập nước, "Chị ơi... anh ta đánh em..."
Quân Quân mạnh miệng dỗ dành, "Em đừng sợ, anh ta bắt nạt em mà còn kiêu ngạo như thế... Trừ khi anh ta xin lỗi em, nếu không chúng ta bảo chú Mộ đến nhà họ Ngôn làm cho ra lẽ!"
Ý rằng nếu Ngôn Dịch Thâm không xin lỗi thì hai người họ sẽ đi mách người lớn.