"Ý anh là cô chú đều tưởng nhầm em là bạn gái của anh à?" Khuôn mặt xinh xắn của Giản Nghi Tuyết tràn ngập nỗi lo lắng, "Em phải ra ngoài giải thích với hai người mới được!"
Cô chỉ mải luống cuống nên không để ý rằng nụ cười trên môi Ngôn Dịch Thâm đã dần tắt ngấm, thay vào đó là vẻ mặt tối sầm như mây đen kéo về.
Đột nhiên cổ tay Giản Nghi Tuyết bị bàn tay người đàn ông nọ túm chặt lấy, thân hình cao lớn của gã đè cô lên cánh cửa.
Giọng nói của Ngôn Dịch Thâm vẫn ung dung không nhanh cũng không chậm như trước, "Hiểu lầm gì cơ? Làm gì có gì hiểu lầm đâu?"
"Thì hiểu lầm em là bạn gái của anh đấy..." Giản Nghi Tuyết rầu rĩ lặp lại lần nữa, bỗng trong đầu như lóe lên ý nghĩ nào đó, dường như cô đã hiểu ra điều gì.
Chắc không phải... anh ấy thực sự coi mình là bạn gái rồi đấy chứ?
"Ha ha." Ngôn Dịch Thâm cười khẽ, nụ cười bí hiểm ấy khiến người ta thấy khó hiểu.