Gã đối xử tốt với cô, trước nay đều tự nhiên như vậy.
Giản Nghi Tuyết co rúm người lại, cúi đầu nói, "Ngôn Dịch Thâm… sau này em sẽ nghĩ cách trả lại tiền cho anh. Cảm ơn anh về chuyện này hôm nay…"
Ngôn Dịch Thâm nghe được lời nói cảm ơn của cô, không những không mừng rỡ mà ngược lại cả khuôn mặt đều đen sì, "Cảm ơn? Nếu như hôm nay không phải anh tình cờ đến bệnh viện để thăm bạn rồi nhìn thấy em, thì có phải em cũng không định nói với anh tất cả những chuyện này có phải không?"
"Cái này có gì hay mà nói chứ, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà." Giản Nghi Tuyết cười khổ nói, "Như vậy cũng tốt, nhìn rõ bọn họ, sau này em sẽ không phải làm những chuyện ngốc như vậy nữa."