Ngôn Dịch Thâm nghe vậy thì tim đau thắt lại.
Rốt cuộc là người nhà phải trọng nam khinh nữ đến cỡ nào mới có thể mù quáng và tàn nhẫn đến mức này!
Vậy mà lại muốn lấy trái tim của con gái để hiến tặng cho con trai, đây không phải là muốn lấy mạng của con gái đổi lấy mạng của con trai à?
Gã nhẹ nhàng nhếch miệng cười.
"Giúp chứ, đương nhiên là phải giúp rồi."
Trên mặt bà Giản lộ vẻ vui mừng, "Thật sao? Ôi chao, vậy đúng là tốt quá rồi! Thắng Bảo, cuối cùng con cũng được cứu rồi!"
Giản Thắng Bảo nhanh mồm nhanh miệng nói: "Anh rể à, bây giờ nguồn cung cấp trái tim rất khó tìm, anh có thể tìm giúp em được sao?"
"Cậu muốn sống tiếp sao?" Ngôn Dịch Thâm cười như không cười hỏi, Giản Nghi Tuyết ở một bên nhìn thấy dáng vẻ này của gã thì trái tim đập nhanh vài giây.
Mặc dù gã đang cười, nhưng nụ cười của gã lại không chạm đến đáy mắt, lạnh nhạt đến mức khiến cho người khác phải sợ hãi.