Giản Nghi Tuyết thật sự rất nghi ngờ, có phải lỗ tai của mình có vấn đề rồi không.
Cả người cô đứng ngây như phỗng tại chỗ, máu khắp cơ thể đông cứng, lạnh đến phát run.
Giản Thắng Bảo trên giường để lộ ra nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa.
Xem ra, cha mẹ vẫn đứng về phía cậu ta nhỉ?
"Tao hỏi mày một lần cuối cùng, mày còn muốn đi học hay không hả?"
Giản Nghi Tuyết há mồm, cổ họng đau âm ỉ một hồi, tựa như lạc mất giọng, cho dù cố gắng như thế nào thì đều không nói nên lời.
Trong mắt ông ta, dáng vẻ này của Giản Nghi Tuyết không khác gì đang khiêu khích ông ta.
Hai mắt ông ta đỏ quạch, ông ta quát lên một tiếng, giơ chiếc ghế lên định nện về phía Giản Nghi Tuyết.
Bà Giản hờ hững nhìn, trong mắt bà ta, Giản Nghi Tuyết đáng đời bị ăn đánh.