Giản Nghi Tuyết cười khổ nói: "Chị, em muốn đi hỏi cho rõ ràng, vì sao bọn họ lại muốn gạch tên em ra khỏi trường?"
Chị cô im lặng một lát rồi mới nói: "Tiểu Tuyết... bố mẹ chưa từng được đi học, bọn họ chắc chắn không hiểu những điều này đâu... Đây có lẽ là ý của em trai..."
Cái gì?
Giản Nghi Tuyết không thể tin nổi: "Rốt cuộc em đắc tội với nó lúc nào chứ? Từ nhỏ đến lớn chuyện gì em cũng nhường nó, vì sao nó lại muốn làm vậy?"
"Em đi học không phải là muốn học lên đại học sao?... Như vậy thời gian đi làm thêm sẽ ít đi, tiền kiếm được cũng sẽ ít... Có thể là nó sợ sẽ không ai gánh vác tiền chữa bệnh cho nó." Chị cô khúm núm nói: "Chị phải đi làm đây, dạo này chị mới nhận công việc mới."
"Không phải chị đã nhận 4 việc làm rồi sao? Còn như vậy nữa thì sức khỏe của chị không trụ nổi đâu!"
"Chị mệt một chút thì em có thể đỡ nặng gánh hơn." Giọng chị cô vẫn nhẹ nhàng như vậy, song chỉ có Giản Nghi Tuyết là biết chị ấy mệt mỏi nhường nào.