Giản Nghi Tuyết bất đắc dĩ nhìn gã.
Ngôn Dịch Thâm nhếch miệng: "Đừng nhìn anh như vậy, tim anh sẽ loạn nhịp đó."
"..." Giản Nghi Tuyết với kinh nghiệm tình trường là một con số 0 tròn trĩnh lập tức đỏ mặt.
Ánh dương vừa tầm, Ngôn Dịch Thâm cúi người nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
"Tối gặp nhé."
Giản Nghi Tuyết cắn môi: "Tối gặp."
...
Trời vẫn tiếp tục đổ mưa.
Giản Nghi Tuyết nằm trên giường lăn qua lăn lại, đôi mày cau chặt.
Trong mơ, buổi tối.
Trong quán bar, ánh đèn lung linh, tiếng ca triền miên.
Ngôn Dịch Thâm mời rất nhiều người, Giản Nghi Tuyết là một cô gái thông minh, cô mơ hồ đoán được là gã muốn tỏ tình.
Trong lòng thảng thốt hoang mang, cô không thể nhận lời được... Cô không xứng...
Vì vậy, cô nói với Ngôn Dịch Thâm: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."
Hai người đi lên sân thượng của quán bar.
Gió hơi lớn, Ngôn Dịch Thâm săn sóc cởi áo ngoài khoác thêm cho cô.