Kỷ... Kỷ Dạ Bạch!
Ninh Hề Nhi luống cuống nhìn hắn, nhưng hắn chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, như thể coi cô như không khí vậy.
"Miêu Miêu, đi thôi." Hắn bước qua, dáng người vừa cao vừa gầy.
Đôi mắt đen láy của Miêu Miêu liếc qua liếc lại giữa hai người, trong cái đầu bé xinh lóe lên dấu chấm hỏi.
Có phải anh với chị cãi nhau không nhỉ?
Không được! Miêu Miêu phải giúp hai người làm lành!
"Miêu Miêu muốn chị dắt tay cơ!" Miêu Miêu kéo tay Ninh Hề Nhi.
Kỷ Dạ Bạch lạnh lùng nói: "Vậy anh đi đây, em cùng chị về."
"Hu hu hu..." Miêu Miêu đáng thương chớp đôi mắt to tỏ vẻ đáng yêu: "Miêu Miêu cũng muốn anh dắt tay..."
Ninh Hề Nhi bị dáng vẻ đáng yêu của cô bé làm cho mềm lòng, bất giác nói đỡ cho cô bé: "Cậu dắt con bé một lát đi..."
Mắt Kỷ Dạ Bạch đen như mực, khiến người ta không đoán ra cảm xúc trong lòng hắn.
Qua vài giây, hắn mới xòe lòng bàn tay ra, Miêu Miêu nắm tay hắn: "Đi thôi! Về nhà nào!"