Một đêm triền miên.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Ninh Hề Nhi đỡ thắt lưng đau nhức, ngồi dậy từ trên giường, nhìn về phía người nào đó đang thay quần áo với ánh mắt tràn đầy ai oán.
Chắc hẳn Kỷ Dạ Bạch vừa chạy bộ buổi sáng về, gương mặt tuấn tú lấm tấm mồ hôi, hắn vừa kéo khóa áo thể thao ra, hơi nhếch đôi môi mỏng, "Ninh Heo, tỉnh đi thôi, tối hôm em qua cảm thấy như thế nào?"
Đôi mắt Ninh Hề Nhi sáng rực trợn trừng như viên đạn. Tên này! Sao còn không biết xấu hổ mà hỏi cô cơ chứ!
Cũng may tối hôm qua cô khóc lóc xin tha, chứ không chẳng biết hắn muốn hành hạ đến đâu nữa. Đúng là không nên chọc mấy tên đàn ông thích ăn thịt mà... Cô đang ngủ mơ mơ màng màng thì dựng dậy, cuối cùng lại hòa theo tiết tấu của hắn tựa chiếc thuyền lênh đênh trên biển, mãi đến hai ba giờ sáng mới ngủ lại.
"Kỷ Dạ Bạch! Em phản đối! Em mệt mỏi quá rồi! Em muốn ở riêng!" Giọng cô nhẹ nhàng, nghe chẳng có chút khí thế nào cả.