Ninh Hề Nhi đã nhận ra nguy hiểm, lo lắng lùi về phía sau.
Đằng sau lưng cô là lưng ghế, mà Kỷ Dạ Bạch thì đã đi tới, chỉ còn cách cô một cái bàn làm việc.
"Em không định chép bài tập của anh đâu..." Ninh Hề Nhi cố gắng phủ nhận: "Việc của mình thì mình phải tự làm chứ."
Kỷ Dạ Bạch nhếch môi: "Được lắm, Ninh Hề mạnh miệng gớm nhỉ? Em nói được thì phải giữ lời đấy nhé, cấm được đổi ý."
"Em không đổi ý đâu."
...
Lúc ấy Ninh Hề Nhi khẳng định hùng hồn như thế, nhưng đêm trước khi bước vào học thì lại tự vả mặt mình: "Ông xã Đại Bạch, cho em mượn vở bài tập chép tí nào!"
Trước khi vào học một ngày, Ninh Hề Nhi như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo sau lưng Kỷ Dạ Bạch. Cô năn nỉ cả ngày trời, Kỷ Dạ Bạch mới thản nhiên nói: "Có thể cho em mượn chép, nhưng phải có điều kiện."