Nhiệt độ phòng tắm tăng nhanh.
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Ninh Hề Nhi không ngừng run rẩy… nhưng cô vẫn giả bộ rất bình tĩnh.
"Rào rào…" Tiếng nước vang lên giải thoát cô, cô quay đầu cầm lấy vòi hoa sen tráng bọt trên người Kỷ Dạ Bạch, đôi môi anh đào mím chặt, lưu lại dấu vết có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Tắm xong rồi…" Giọng nói nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ như không thể nghe thấy.
Một hồi lâu sau, không có bất cứ phản ứng nào.
Cô ngẩng đầu, Kỷ Dạ Bạch đang tựa vào tường đã nhắm đôi mắt đen hẹp dài lại.
Chắc là... say thật rồi, cũng mệt nữa.
Ninh Hề Nhi thở phào nhẹ nhõm, may quá, may quá, ngủ rồi thì chắc chắn không nhớ gì nữa!
...
Hôm sau.
Ánh nắng ban mai chiếu vào, Ninh Hề Nhi đã tỉnh dậy từ lâu.
Phần ngực bị đè nặng trịch, cô dụi mắt, nghi ngờ cúi đầu xuống nhìn.
"Á!" Cô hét lên, mặt bỗng đỏ bừng.
Tay của Kỷ Dạ Bạch… lại đặt trên ngực cô…
Tên khốn kiếp này! Ngủ mà còn không quên giở trò lưu manh!