Giọng Ninh Hề Nhi dịu dàng, đôi mắt kia trong veo như nước suối trong khe núi.
Từ trước tới giờ tính cách cô đều như vậy, muốn nói gì là nói, muốn làm gì là làm.
Nhưng mà Kỷ Dạ Bạch tự xưng là hiểu cô nhất, nghe lời này xong trái tim nháy mắt liền vỡ vụn.
Yết hầu chuyển động lên xuống, hắn nhìn cô, đôi mắt đen láy, sâu thẳm khó lường: "Hề Ngốc, nhưng chẳng phải em thích trai đẹp bám váy đàn bà ư? Anh béo anh xấu rồi em không thích anh nữa thì sao?"
"Không đâu! Anh có béo có xấu cỡ nào em cũng thích anh!" Ninh Hề Nhi giơ ba ngón tay lên nói, "Em thề với trời!"
Kỷ Dạ Bạch khó hiểu hỏi tiếp: "Tại sao?"
"Bởi vì anh là Kỷ Dạ Bạch, anh là ông xã yêu dấu của em." Ninh Hề Nhi cười ngọt ngào, đôi mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm.
Kỷ Dạ Bạch nghe vậy thì vô cùng cảm động, ôm chặt cô vào lòng...
Chính vào lúc này, một tiếng động từ cửa truyền tới, một lát sau Ngôn Dịch Thâm lảo đảo đi từ cửa vào.
"Bịch!"