"Trong nhà không còn chiếc ghế nào cả." Ông cụ Tống đường hoàng, nghiêm nghị nói.
Rõ ràng là gây khó dễ cho Kỷ Dạ Bạch.
Ninh Hề Nhi nhìn ông cụ Kỷ cầu xin giúp đỡ: "Ông nội... Mọi người không thể không cho Đại Bạch ăn cơm chứ."
Ông cụ Kỷ vuốt râu, vẻ mặt suy nghĩ xa xôi: "Đại Bạch là ai? Ông có quen nó đâu."
"Ông nội... Đại Bạch đang đứng ở trong này này..."
"Ai quy định cứ phải ngồi mới ăn được chứ? Thằng nhóc kia lớn như thế rồi, ngồi xổm ăn không vấn đề gì mà!"
Trán Kỷ Dạ Bạch tràn đầy vạch đen, ông nội, tình cảm của ông dành cho cháu nội đem cho chó ăn rồi ư?
Ninh Hề Nhi: ╮(╯▽╰)╭ Thì ra Đại Bạch đáng thương như vậy...
Kỷ Dạ Bạch đã bị tổn thương từ lâu nên quen rồi.
Hắn rũ mắt xuống, tóc mái trên trán che đôi mắt, không biết được là đang vui hay buồn.