Ánh mắt vô cùng khinh bỉ, khiến trái tim Đổng Anh Lạc đau nhói.
Cô ta hét lên: "Mày không phải tao, làm sao mày hiểu được! Mày không hiểu, cái cảm giác bị chế giễu trong nhà như thế nào đâu, không có ai yêu thương, khiến người khác tuyệt vọng tới mức nào!"
Kỷ Dạ Bạch liếc cô ta một cái, hời hợt nói: "Có lẽ là tôi không hiểu, nhưng nếu như tôi thực sự không chịu nổi, tôi sẽ lựa chọn bỏ nhà ra đi, chứ không phải biến thái tới mức giết chết bố mẹ ruột của mình!"
"Ha ha, đó là do họ đáng đời! Là báo ứng của họ!"
"Bây giờ chẳng phải cô cũng đang như vậy ư? Đổng Anh Lạc, cảm giác ngồi tù, dễ chịu nhỉ?"
Giọng Kỷ Dạ Bạch lạnh nhạt, khiến Đổng Anh Lạc nghe như muốn sụp đổ.
"Tôi nguyền rủa các người không được chết tử tế! Các người hại tôi thảm hại thế này, coi như không báo ứng đôi gian phu dâm phụ các người, thì con các người cũng phải chịu báo ứng!" Đổng Anh Lạc nhăn mặt, khàn giọng nói.
"Bốp!"