Cô ta hét khàn cả giọng, cho dù Đổng Cận Sinh nói gì thì cô ta cũng không nghe lọt tai mà chỉ gào thét, cứ như thể làm như vậy có thể giết chết Kỷ Dạ Bạch và Ninh Hề Nhi.
Đổng Cận Sinh không kìm được mà đỏ mắt, cậu ta chưa từng nghĩ rằng, chị gái của cậu ta lại biến thành như bây giờ, giống như một con quái vật.
Cai ngục thấy cô ta quá điên cuồng, cầm gậy kích điện tiến lên, lúc này Đổng Anh Lạc mới chịu yên, gục trên tấm kính, trợn mắt nhìn hai người Ninh Hề Nhi.
"Chị... chị ngồi tù là do chị tự làm tự chịu. Chị đừng cố chấp không chịu tỉnh ngộ nữa, tỉnh táo một chút đi." Giọng Đổng Cận Sinh run lên, "Lần này về nước, em sẽ đi tảo mộ cho bố mẹ... chị, chị nhớ bố mẹ không? Nếu họ còn sống thì tốt rồi..."
"Ha ha..." Bỗng nhiên Đổng Anh Lạc bật cười, giọng cười chói tai, giống như móng tay cào trên tấm kính, Ninh Hề Nhi khiếp sợ, hai tay ôm vào nhau.