Đã lâu không gặp, Đổng Cận Sinh đen đi, cũng cao hơn, nhìn khỏe mạnh hơn trước rất nhiều, trông cậu ta tràn ngập sức sống.
"Em điều trị phục hồi thế nào rồi? Ở nước ngoài ăn uống có tốt không? Có định về nước không vậy?" Ninh Hề Nhi kích động hỏi một tràng dài, không đợi Đổng Cận Sinh trả lời, Kỷ Dạ Bạch đã day thái dương, "Hề Ngốc, em dám quan tâm người đàn ông khác ở trước mặt anh à?"
Ninh Hề Nhi: ╮(╯▽╰)╭ Đai vương ghen tuông của bạn đang online!
"Bụng dạ hẹp hòi..." Cô lải nhải một câu, tiếc rằng bị Kỷ Dạ Bạch tai thính nghe thấy.
Kỷ Dạ Bạch cười lạnh: "Tối nay lại chỉnh đốn em."
Hắn quay đầu, hất hàm với Đổng Cận Sinh: "Đừng đứng ngây ra phỗng ở đấy nữa, ngồi đi."
Đổng Cận Sinh thay giày, ngồi nghiêm túc trên sofa, ngoan ngoãn giống như học sinh tiểu học.
Miêu Miêu ôm mèo đứng trước mặt cậu ta, cô bé tò mò nghiêng đầu đánh giá cậu ta.
Da mặt Đổng Cận Sinh mỏng, bị Miêu Miêu nhìn một lúc lâu thì đỏ lên.