Bà Tiêu vừa nói xong, không chỉ Tiêu Hi Thần, ngay cả Thành Du Nhiên cũng sững sờ.
Cái gì?
Không phải ruột thịt?
"Mẹ, ý mẹ là anh Cả với anh Hai không phải do mẹ sinh ư? Nhưng bố chỉ có duy nhất một người vợ mà!" Tiêu Hi Thần nóng vội hỏi.
Trong mắt bà Tiêu hiện lên vẻ nhục nhã: "Năm đó mẹ với bố con kết hôn nhiều năm không có con, hai đứa bé đó... là bố con sinh với người phụ nữ khác... Vì danh dự nên tuyên bố hai đứa nó đều là con trai của mẹ."
Chỉ mấy lời ngắn ngủi là có thể biết được xót xa của một người phụ nữ trong những năm qua.
Không chỉ phải chịu đựng việc chồng phản bội, còn phải coi hai đứa trẻ kia như con ruột mình, việc này đối với một người phụ nữ giày vò tới mức nào?
Tiêu Hi Thần đứng vụt dậy, hai tay nắm chặt, ánh mắt tàn nhẫn: "Mẹ, người phụ nữ kia là ai? Sao bố có thể... có thể...!!"
Cơn phẫn nộ ập đến tấn công thần kinh của cậu ta.