"Vậy thì mẹ đừng đụng tới Thành Du Nhiên! Mẹ, con cầu xin mẹ, mẹ đánh, mắng con thế nào cũng được, con chỉ cầu xin mẹ đừng làm phiền Thành Du Nhiên."
Nghe thấy con trai đau khổ cầu xin, khóe mắt bà Tiểu đỏ lên, ngón tay chăm sóc rất tốt nắm chặt điện thoại, "Hi Thần, mẹ làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho con!"
Tiêu Hi Thần: "Mẹ, đừng dùng cái lý do mẹ muốn tốt cho con để trói buộc con, trên thế giới này, mẹ và Thành Du Nhiên là hai người phụ nữ con yêu thương nhất. Con không muốn mẹ làm hại cô ấy! Nếu mẹ thực sự muốn tốt cho con thì tránh xa cuộc sống và gia đình của cô ấy ra được không?"
"Hi Thần... con không hiểu... con không hiểu đâu..." Bà Tiêu nói ngắt quãng, hình như khóc rồi.
Tiêu Hi Thần mơ hồ cảm nhận được điều gì khác thường: "Mẹ, mẹ sao thế?"
Bà Tiêu khóc càng lúc càng kịch liệt, khóc không ra tiếng, cũng chẳng trả lời Tiêu Hi Thần nữa.
Tiêu Hi Thần hoảng loạn cúp máy, không màng tới cơ thể mình bị thương, vô cùng lo lắng chạy về nhà.