Cùng với tiếng hét của cô, cô giẫm lên chân Tiêu Hi Thần, đỏ mặt nói: "Anh tự đi đi! Em mặc kệ anh đấy!"
Tiêu Hi Thần đau không chịu được: "Ôi... Du Nhiên Nhiên, sao em lại giẫm anh, đây là phản ứng sinh lý bình thường của đàn ông được không hả..."
"Được cái đầu anh ấy! Anh nói thêm một từ là em đánh anh!"
Tiêu Hi Thần biết điều ngậm miệng lại, còn làm động tác kéo khóa miệng lại.
Thành Du Nhiên quay mặt đi, không nhìn cậu ta nữa.
Mặt nóng quá đi...
Trong đầu toàn là cảnh vừa nãy...
A a a a! Nhìn rồi có phải sẽ đau mắt hột không?
"Ừm… Du Nhiên Nhiên à..." Giọng Tiêu Hi Thần yếu ớt, "Hay em ra ngoài đi, em ở đây anh không tiểu được... cảm giác như kiểu không ra được..."
Thành Du Nhiên lườm cậu ta một cái nhưng lại không có ý định rời đi, hừ lạnh nói: "Chẳng phải vừa nãy anh bảo chân tay không cử động được à? Ơ hay, bây giờ có thể cử động được rồi à?"
Thật là! Cô đúng là bị ma ám! Lại đi tin lời nói của Tiêu Hi Thần!