Một câu ngắn ngủi mà khiến cho toàn bộ hiện trường rơi vào cảnh tĩnh mịch, không ít phóng viên quên cả việc chụp ảnh.
Không ai ngờ rằng, ông Tiêu lại tuyên bố thẳng người thừa kế.
"Bịch!"
Anh Cả Tiêu đập bàn đứng dậy, lập thức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người ở hiện trường, mắt anh ta như muốn nứt ra, gân xanh trên cổ nổi hết lên, "Tiêu Hi Thần, mày dựa vào cái gì? Mày dựa vào cái quái gì chứ?!"
Anh Hai Tiêu Dục Triệt hét lên: "Anh, anh bình tĩnh một chút."
Gã ấn anh Cả Tiêu xuống, nhưng anh Cả Tiêu lại không kiềm chế được cảm xúc, hất tay Tiêu Dục Triệt ra, túm lấy cổ áo của Tiêu Hi Thần, dáng vẻ hung tợn giống như hận không thể xé xác cậu ta ra vậy.
"Dựa vào gì? Rốt cuộc là mày dựa vào cái gì chứ?"
Còn sắc mặt của Tiêu Hi Thần đã trắng bệch từ lâu. Máu khắp người cứ như đông đặc rồi.
Cậu ta chậm chạp nhìn bố mình, sau đó biết mình đã sập bẫy của bố mình.
Đây không phải là cuộc họp thương mại, rõ ràng là một cái bẫy!