Thành Du Nhiên lau mồ hôi: "Người đâu? Không bị thương chứ?"
"Đưa tới bệnh viện rồi... có mấy chiếc xe cấp cứu tới cơ..."
Thành Du Nhiên vừa nghe vậy liền đen mặt, hét lên với Tiêu Hi Thần: "Anh coi mình là Tiểu Kim Cương à? Hay là bố anh là Lý Cương! Đánh nhau là sai, anh có biết không hả! Người luyện võ phải biết hành hiệp trượng nghĩa, sao có thể tùy tiện đánh người chứ?"
Cô hét lên một câu, Tiêu Hi Thần lại càng cúi đầu thấp hơn, trông vô cùng uất ức nhút nhát.
Tóc tổ quạ trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Woa, hóa ra cậu Ba bị vợ quản nghiêm nhỉ?
"Biết mình sai chưa? Sau này còn dám tùy tiện đánh người nữa không?"
"Không dám nữa..." Tiêu Hi Thần buồn bực nói.
Thành Du Nhiên nhìn lướt qua mấy người trên mặt đất, quát lên: "Đi xin lỗi người ta!"
Tiêu Hi Thần nhìn mấy người trên mặt đất, hễ ai bị cậu ta nhìn thì đều như chim sợ cành cong, sợ Tiểu Ma Vương không nói lời nào lại đánh bọn họ.