Đôi mắt của Thời Niệm Sơ tràn đầy vẻ lạnh lùng, anh ta nói: "Tiêu Hi Thần, cho dù cậu không có cách nào có thể khiến người nhà cậu chấp nhận Du Nhiên, thì cũng đừng có để người nhà của cậu làm tổn thương đến cô ấy."
Tiêu Hi Thần tự dưng phải gánh tội, lo lắng khôn nguôi, vội nói: "Du Nhiên Nhiên, nếu như mẹ anh làm việc gì không phải với em, hoặc là có nói lời gì thì em cũng đừng chấp nhặt với bà ấy. Anh thay mẹ anh xin lỗi em!"
Thành Du Nhiên cay đắng giật giật khóe miệng, cô ngước lên nhìn Tiêu Hi Thần cao lớn nói: "Thực ra... mẹ anh nói không sai. Tiêu Hi Thần, quả thực em không có chỗ nào xứng với anh..."
"Anh không cho phép em nói ra những câu như thế!" Tiêu Hi Thần to mồm mà nhát gan nói, "Em là Thành Du Nhiên mà! Em là Thành Du Nhiên mà anh thích, như thế này còn chưa đủ à?"
Thành Du Nhiên chỉ thấy vô cùng mệt mỏi, cô không tiếp lời mà im thin thít không nói câu nào.
Thái độ của cô khiến Tiêu Hi Thần bối rối.