Tiêu Hi Thần không đề phòng đã bị dính đòn, liên tục lùi về sau rất nhiều bước, còn đụng phải thùng rác bên cạnh, thiếu chút nữa đã ngã xuống mặt đất.
Tiêu Hi Thần không còn vẻ cười cợt đùa giỡn như ngày thường, đôi lông mày trên khuôn mặt đẹp trai nhíu chặt lại, lên giọng chất vấn, "Thầy Thời, ý thầy là sao?"
Thời Niệm Sơ nhàn nhạt nói, "Không thích cậu thôi."
Bốn chữ này chẳng khác gì đang khiêu khích, tính cách Tiêu Hi Thần cũng rất điên cuồng xốc nổi, mặt mày cậu ta tối sầm xuống, tay vung một đấm về phía Thời Niệm Sơ.
Hai người đấm nhau loạn cả lên, Kỷ Dạ Bạch ở bên cạnh bàng quan đứng nhìn, không có ý khuyên giải. Hắn dời mắt về phía Ninh Hề Nhi rồi khẽ giọng nói, "Sợ thì nhìn anh nhé."
Ninh Hề Nhi căng thẳng cắn môi, "Mặc kệ bọn họ sao? Chẳng lẽ cứ để bọn họ đánh nhau như vậy sao?"