Kỷ Dạ Bạch chậm rãi nói, "Bà Tiêu à, mẹ của Thành Du Nhiên bị bệnh đã là chuyện khiến người khác đau buồn, vào lúc này, cho dù không thể đồng cảm thì cũng đừng nên bỏ đá xuống giếng chứ. Dù sao làm gì thì làm, nhưng ông trời vẫn đang nhìn đấy, bà nghĩ có đúng không?"
Tuy hắn đang mỉm cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, bà Tiêu vô thức rùng mình một cái.
Bà ta cười khan, "Đúng… cậu nói rất đúng."
Thành Du Nhiên gửi một ánh nhìn đầy cảm kích cho Kỷ Dạ Bạch, Ninh Hề Nhi bên cạnh chủ động kéo tay cô, khẽ giọng mở miệng, "Cậu đừng lo chuyện tiền nong, nếu không đủ, tớ và Đại Bạch sẽ giúp cậu, không cho không cậu đâu, sau này cậu phải kiếm tiền trả lại bọn tớ đó."
Giọng nói dịu dàng của Ninh Hề Nhi khiến trái tim Thành Du Nhiên dâng lên một cảm giác ấm áp, cô rất cảm động.
Sống trên đời có được người bạn như vậy còn mong ước gì hơn?
"Hề Hề… cảm ơn cậu…" Thành Du Nhiên nghẹn ngào nói.