"Cô Thành." Một giọng nói rất trong và tao nhã vang lên.
Thành Du Nhiên ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một khuôn mặt rất được chăm chút, người phụ nữ trước mặt mặc một chiếc áo sườn xám màu xanh, bên ngoài khoác chiếc áo lông, nhìn vô cùng cao quý và sang trọng.
Thành Du Nhiên chỉ im lặng nhìn người phụ nữ đó.
Hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng người phụ nữ không nhịn được mở miệng trước, "Cô Thành, tôi là mẹ của Tiêu Hi Thần, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau rồi."
"Xin chào." Thành Du Nhiên gật đầu coi như chào hỏi, vẻ mặt tiều tụy.
Cũng vào lúc này, cửa phòng cấp cứu bỗng mở ra, Thành Du Nhiên lập tức đứng dậy vội vàng chạy tới sốt ruột hỏi bác sĩ, "Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?" Giọng nói đầy lo lắng của Thành Du Nhiên vang lên.
Bác sĩ cởi khẩu trang chuyên dụng xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Cô phải chuẩn bị tâm lý trước."
Một câu nói khiến tinh thần Thành Du Nhiên như sụp đổ.