Tiêu Hi Thần cười hi hi nói, "Mẹ vợ à, bé trai bé gái gì con cũng thích!"
"Hừm hừm… con rể à, mẹ thấy nên chọn bé trai thì tốt hơn…"
Thành Du Nhiên đứng bên cạnh mặt mày đỏ rần, cô giậm chân tức giận lên tiếng, "Mẹ à, có người mẹ nào như mẹ không! Hai người đang nói lung tung cái gì thế!"
Tiêu Hi Thần và bà Thành nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, Thành Du Nhiên cắn môi nói, "Con còn chưa chắc sẽ lấy anh ta mà! Cho dù lấy cũng không muốn sinh con sớm thế đâu!"
Lời nói vừa dứt, bà Thành đã bật cười, "Con gái yêu, con đang nghĩ gì thế, mẹ chỉ đang thảo luận chuyện nuôi bé cún với con rể thôi mà! Sao con lại nghĩ tới việc sinh con chứ?"
Tiêu Hi Thần vui vẻ hùa vào, "Du Nhiên Nhiên, chỉ cần em muốn sinh con thì chúng ta sẽ kết hôn ngay lập tức, sau đó anh sẽ cố gắng hết sức!"
Thành Du Nhiên im lặng. Cố gắng cái đầu anh!
"Đáng ghét…. Thật không chịu nổi hai người nữa! Con lên lầu đây!" Thành Du Nhiên xấu hổ che mặt chạy như bay lên lầu.
"Ầm!"