Vấn đề này vừa đưa ra, Tiêu Hi Thần lập tức quay sang nhìn Thành Du Nhiên.
Thành Du Nhiên liếc nhìn cậu ta rồi mỉm cười gật đầu, "Ừm!"
Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt xinh đẹp đó khiến Tiêu Hi Thần mừng như điên, đồng thời cũng khiến trái tim Lục Vũ Trụ đau đớn.
Khóe miệng Lục Vũ Trụ hơi nhếch lên, cậu ta thầm nói với bản thân phải cười lên, cười chúc phúc cho cô ấy.
Nhưng kỳ lạ làm sao, dù cậu ta có cố gắng thế nào cũng không làm được, nụ cười khó lòng nở trên môi.
Trên gương mặt vẫn còn nét ngây thơ, khóe mắt của cậu bé đã đỏ ửng lên.
"Xin lỗi chị, em đã làm phiền chị rồi." Lục Vũ Trụ cúi người.
Thành Du Nhiên khó xử, vội vàng xua tay, "Ôi nào, em đừng như thế… chị phải xin lỗi em mới đúng… ừm, nếu em không muốn học ở võ quán chị sẽ trả lại tiền cho em."
Thành Du Nhiên sợ sau này cậu nam sinh sẽ bị ngượng khi tới võ quán nên mới nói như thế.