Thành Du Nhiên vừa ngáp vừa leo xuống giường, tối hôm qua Kỷ Dạ Bạch cầu hôn Ninh Hề Nhi, cô kích động đến mức không ngủ được.
Nhưng hôm nay phải đi học, cô bắt buộc phải dậy sớm.
Sau khi thay đồ rồi ném đồ ngủ vào sọt quần áo dơ, cô đeo dép lê mở cửa phòng.
"Hết hồn!"
Một bóng người cao lớn đang ngồi trước cửa phòng cô như một con chó cỡ lớn, lúc này đang hau háu nhìn cô như nhìn một miếng thịt mỡ màng.
"Tiêu Hi Thần! Anh thần kinh à! Mới sáng sớm ngồi đây làm gì!" Thiếu chút nữa hù cô giật mình lên cơn đau tim rồi đấy biết chưa!
Tiêu Hi Thần kéo ống quần cô, mắt long lanh nhìn cô, "Du Nhiên Nhiên, em có thể gả cho anh không?"
"Không." Thành Du Nhiên ngáp dài, sau đi tới phòng bếp hâm sữa.
"Tại sao?" Tiêu Hi Thần lò dò đi theo cô, vẻ mặt ai oái như ấm ức lắm.
Thành Du Nhiên trả lời cho có lệ, "Vì anh xấu."