Giọng nói Kỷ Dạ Bạch đầy ý cười, "Thế anh là gì?"
"Anh cùng lắm… cùng lắm cũng chỉ là đồ khốn thôi."
Tuy Kỷ Dạ Bạch thích ăn hiếp cô, hơi một tí là khẩu nghiệp, nhưng cô biết, hắn là người tốt với cô nhất trên thế giới này.
Bề ngoài hắn là ác ma, nhưng trên thực tế trái tim bên trong là của một đứa nhóc lớn đầu kiêu ngạo.
Kỷ Dạ Bạch lắc đầu, "Ninh heo, đúng là anh không nên chờ mong em sẽ nói được câu gì đó tốt lành."
Ninh Hề Nhi ôm eo Kỷ Dạ Bạch, khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào lồng ngực hắn, cảm nhận hơi ấm trên người hắn.
"Này, Hề ngốc, em có sợ anh không?" Giọng nói trầm thấp của Kỷ Dạ Bạch vang lên, Ninh Hề Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, ánh nắng chiếu lên bờ vai thẳng tắp của hắn phác họa lên dáng hình đẹp trai của hắn, đôi lông mày thâm thúy hơi nhướng, rõ ràng rất để ý đến suy nghĩ của cô nhưng giọng điệu lại kiêu ngạo không gì sánh bằng.
Sợ anh ấy ư…
Sao cô lại sợ anh ấy được…