Vừa nhắc đến cái tên này, bầu không khí xung quanh chợt trở nên nặng nề.
Ánh mắt Tô Vãn Hạ chớp lên những tia sáng kỳ lạ, cô ta nghiến răng nói, "Anh nhắc tới cô ấy làm gì? Đừng nói với tôi rằng anh nghĩ cô ấy có liên quan đến việc này nhé. Người chết là lớn nhất, Kỷ Dạ Bạch, phiền anh vui lòng tôn trọng Sơ Sơ!"
Mạc Sơ Sơ là bạn thân nhất của Tô Vãn Hạ, đáng tiếc đã qua đời vì chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn đó là chuyện gì thì nhà họ Mạc luôn giữ kín như bưng, ngay cả Tô Vãn Hạ cũng không biết tại sao Mạc Sơ Sơ lại mất.
"Đây là do cô hỏi đấy nhé, vì thế cô phải tự biết chuẩn bị tâm lý trước." Kỷ Dạ Bạch nói với giọng trầm thấp, trên khuôn mặt đẹp trai của Kỷ Dạ Bạch hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Thời gian quay về bốn năm trước.
Khi đó, Kỷ Dạ Bạch, Tô Vãn Hạ và Mạc Sơ Sơ đều đang học cấp hai.
Cơn gió đầu thu thổi qua khiến người ta có cảm giác lành lạnh, xua tan cái nóng của mùa hè.