Nhìn thấy nụ cười châm chọc không kiêng nể gì của Tô Vãn Hạ, Ninh Hề Nhi giơ giơ quả đấm nhỏ của cô, "Tô Vãn Hạ, cô có biết cô quá đáng lắm không!"
Tô Vãn Hạ hằn học nói, "Tôi làm thế là vì cô đấy!"
"Đừng lấy cớ là vì tôi để làm chuyện tổn thương tới tôi!" Đôi mắt long lanh của Ninh Hề Nhi đầy lửa giận, Ninh Hề Nhi gằn từng chữ, "Dừng ở đây đi, Tô Vãn Hạ!"
Bầu không khí giằng co đầy mùi thuốc súng, tưởng như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Người giúp việc đều lui xuống, chỉ sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
"Tôi chỉ muốn để cô biết bộ mặt thật của anh ta thôi, anh ta chính là tội phạm giết người! Cô còn muốn ở bên cạnh anh ta sao?" Tô Vãn Hạ chỉ thẳng vào mặt Kỷ Dạ Bạch, "Hề Nhi, cô tỉnh táo lại đi, giờ chứng cứ đã rõ ràng, cô đừng mù quáng nữa!"
"Tôi không tin chứng cứ mà cô nói..." Dừng lại một chút, giọng nói của Ninh Hề Nhi càng kiên định hơn, "Cho dù anh ấy có giết người thật thì đó cũng là Kỷ Dạ Bạch, là chồng của Ninh Hề Nhi này!"