Ninh Hề Nhi ở trong phòng hét lên một tiếng, sau đó chui vào chăn.
Huhuhu, đúng là mất mặt chết mất!
Kỷ Dạ Bạch đau đầu cực kỳ, hắn xoa xoa trán rồi nói, "Mẹ à, mẹ đừng dạy hư bọn trẻ."
"Ôi mẹ biết rồi mà. Hai đứa mau về phòng của mình đi!" Bà Kỷ nghiêm mặt quát hai đứa nhóc.
Miêu Miêu bụm miệng cười trộm, sau đó bị Thâm Thâm kéo về phòng.
Kỷ Dạ Bạch khoanh tay hỏi, "Mẹ à, sao mẹ còn chưa đi?"
Bà Kỷ ngượng ngùng ho khan, ánh mắt xoay chuyển, "Con à, con đăng ký kết hôn với Hề Hề rồi à?"
"Ừm."
"Con không thấy như thế hơi bất công với Hề Hề sao…" Bà Kỷ cố gắng nói uyển chuyển, "Đối với con gái, hôn nhân là một chuyện rất thiêng liêng, con kéo con bé tới đăng ký kết hôn như thế, đừng nói là Hề Hề, ngay cả mẹ cũng thấy không được!"
Kỷ Dạ Bạch thản nhiên nói, "Mẹ à, tự con biết suy xét mà."
Hắn sẽ không để Ninh Hề Nhi chịu thiệt thòi.
Hắn chỉ muốn cho mình một danh phận trước.