Buổi tối hôm đó, tại võ quán nhà họ Thành, ngoài Ninh Hề Nhi ra thì ai cũng uống rất nhiều rượu.
Tới khi tàn tiệc, Thành Du Nhiên ôm Kiều Nam Thành khóc lóc, vừa khóc vừa mắng cậu ta.
"Cái tên ngốc Kiều Nam Thành này! Cậu chính là một tên ngốc nghếch tệ hại!"
Tiêu Hi Thần liều mạng kéo cô ra, "Du Nhiên Nhiên, em không được ôm người đàn ông khác! Huhuhu, em đừng ôm chặt thế mà, anh kéo không ra đây này…"
Kiều Nam Thành ngồi thẳng tắp, ghé bên tai Thành Du Nhiên nói gì đó, sau đó cô thả cậu ta ra.
Thành Du Nhiên nằm rạp vào lòng Tiêu Hi Thần khóc lớn.
Kỷ Dạ Bạch cũng uống rất nhiều, thỉnh thoảng lại xoa xoa trán, Ninh Hề Nhi lo lắng hỏi, "Đại Bạch, anh không sao chứ?"
"Ừm, hơi đau đầu."
Ninh Hề Nhi vừa nghe liền nắm lấy tay hắn, chào mọi người rồi dìu Kỷ Dạ Bạch đi ra ngoài.
Kỷ Dạ Bạch không còn sức, dựa cả người vào Ninh Hề Nhi, Ninh Hề Nhi khó khăn lắm mới dìu hắn lên xe được.