Một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng cậu ta.
Có thắng thì sao?
Người Ninh Hề Nhi quan tâm luôn luôn là Kỷ Dạ Bạch… không phải cậu ta.
Kiều Nam Thành không dồn sức nữa, Kỷ Dạ Bạch thấy vậy cũng thu tay lại.
"Tôi thua." Kiều Nam Thành cúi gằm mặt, bình tĩnh mở miệng.
Kỷ Dạ Bạch nhướng mày, không nói một lời.
Ninh Hề Nhi vội chạy tới đưa cho Kỷ Dạ Bạch một cái khăn, sau đó cũng đưa cho Kiều Nam Thành một cái nữa.
"Lau mồ hôi đi."
Kiều Nam Thành mừng rỡ cầm lấy, sau đó nhìn Ninh Hề Nhi bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Hãy cho cậu ta nhìn thêm một lần cuối.
Hãy cho cậu ta gặp một lần cuối.
Bàn tay cầm khăn của Kiều Nam Thành như nổi gân xanh, trông có vẻ là nắm quá chặt.
Một lúc lâu sau, Kiều Nam Thành mới tìm lại giọng nói của mình, "Hề Nhi, tôi phải đi rồi."
"Đi? Cậu muốn đi đâu?" Ninh Hề Nhi khó hiểu hỏi.
Kiều Nam Thành mỉm cười, để lộ hàm răng đều tăm tắp, nhưng lại có vài phần ngốc nghếch.