"Lạnh không lạnh không?" Ánh mắt Ninh Hề Nhi sáng bừng, chờ mong nhìn Kỷ Dạ Bạch hét lên, ai ngờ hắn chỉ thản nhiên liếc nhìn cô một cái, "Tay em lạnh á?"
Ế... Sao lại không như cô tưởng tượng vậy?
Ninh Hề Nhi phẫn nộ rút tay lại thì bị Kỷ Dạ Bạch túm được, xốc áo khoác lên nhét bàn tay đông cứng của cô vào trong.
Còn cách một lớp vải áo sơ mi mỏng, Ninh Hề Nhi có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người hắn.
Ấm áp... Nong nóng...
Còn có thể mơ hồ sờ tới hình dáng cơ bụng nữa, hì hì...
"Anh đang làm gì vậy?" Cô ngại ngùng nói.
"Làm ấm tay cho em." Kỷ Dạ Bạch ngang ngược nói, "Cái trò ngây thơ kiểu đút tay lạnh vào áo người khác, hồi năm tuổi anh còn chẳng chơi, chỉ có loại người như heo giống em mới chơi mãi không chán!"
Ninh Hề Nhi dẩu môi, "Đó là anh không hiểu được niềm vui của trò này..."
Hàn Nại Sâm ở một bên bịt kín mắt Miêu Miêu, cô bé giãy giụa giằng ra, "Thâm Thâm, tớ chẳng thấy gì hết!"