Anna ngơ ngẩn nghe.
Cô ta khóc lóc, nước mắt ướt đẫm gương mặt, nhưng hắn vẫn thờ ơ.
Vào lúc này, nước mắt như tuôn trào, Anna đột nhiên mất hết can đảm trong lòng.
Hóa ra không yêu là không yêu thật, không thể miễn cưỡng được... Cho dù cô ta có là công chúa điện hạ, có lẽ cô ta có thể ép buộc Kỷ Dạ Bạch ở bên cạnh mình, nhưng vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Cuối cùng thì cả đời này Kỷ Dạ Bạch cũng vẫn không yêu cô ta dù chỉ một chút.
"Kỷ Dạ Bạch..." Anna khóc, dập đầu vào thành ngực của Kỷ Dạ Bạch.
Kỷ Dạ Bạch không trốn, mặc kệ cô ta xả cơn giận.
Gió lạnh thổi phần phật lên hai người, một lúc lâu sau, cuối cùng Anna cũng ngừng khóc, đứng thẳng lại, cô ta vẫn là công chúa Anna cao quý kia.
"Tôi sẽ không đi! Tuyệt đối không!"
Cô ta thét lên rồi quay người, túm váy đi xuống dưới nhà, dáng người cao ngạo như ánh trăng, lại mang chút đau lòng...
Cùng lúc đó, trong toilet nữ.