"Kỷ Dạ Bạch... ý anh là sao?" Giọng Anna run run, không biết là vì gió rét hay do cô ta quá mức kích động.
"Như cô đã thấy." Thái độ của Kỷ Dạ Bạch còn lạnh lẽo hơn cả trời đông giá rét này, "Nếu như cô thấy những thứ đó vẫn chưa đủ, sau này tôi sẽ bồi thường nốt cho cô. Nhưng xin cô đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa."
Đôi mắt Anna chẳng mấy chốc mà đỏ bừng, nước mắt tựa trân châu đua nhau rơi xuống, cô ta đang cố gắng cười, nhưng trông còn xấu xí hơn cả lúc khóc.
"Em không đi, em không đi!" Anna vẫn không chịu khuất phục, "Anh là của em, em không buông anh ra đâu! Kỷ Dạ Bạch, anh là người đàn ông em nhìn trúng! Em tuyệt đối không để anh rơi vào tay kẻ khác!"
Kỷ Dạ Bạch nhìn cô ta, mắt hắn trầm xuống, sâu thẳm như biển, ánh mắt nhìn cô ta lạnh lẽo không chút độ ấm nào.
"Tôi không thuộc về cô."
"Tôi, Kỷ Dạ Bạch, từ đầu tới cuối, luôn chung thủy, từ trước đây tới sau này, vốn chưa bao giờ thuộc về cô."
"Anna, cô đi đi."