Nếu nhìn kỹ, trên tay áo của chiếc áo khoác màu đen có một vết máu đã khô.
Trái tim Ninh Hề Nhi như bị ai bóp nghẹn, đau lòng vô cùng.
"Chuyện này là sao?"
Nghe thấy giọng nói run rẩy của cô nhóc, Kỷ Dạ Bạch nhướng mày, sau đó thản nhiên rút tay về, "Không có gì."
"Chảy nhiều máu như thế sao lại không có gì được!" Ninh Hề Nhi ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn hắn, "Sao cậu không nói với tôi!"
Tên này đúng là đồ ngốc mà!
Từ nhỏ hắn đã như thế, cho dù là ốm bệnh hay bị thương đều chỉ lặng lẽ chịu đựng một mình, không nói cho người khác biết, cả ngày cứ trưng cái mặt lạnh tanh kia ra, cho dù bị phát hiện thì hắn luôn hất cằm hờ hững thả ra một câu, "Tôi là đàn ông, không phải mấy đứa mít ướt, tôi không thấy đau."
Hắn kiêu ngạo và hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.