Vẻ mặt Kỷ Dạ Bạch như thể người ta nợ hắn mấy triệu đồng vậy, hắn trợn mắt: "Đuổi anh ta ra cho tôi! Người con gái của ông đây là người mà anh ta đòi gặp là gặp được chắc?"
"Vâng... cậu chủ..."
"Đợi một chút." Ninh Hề Nhi gọi vệ sĩ lại, sau đó kéo tay áo Kỷ Dạ Bạch: "Đại Bạch, cho anh ta vào đi, em muốn nghe xem anh ta muốn nói gì."
Cô nhóc ngẩng đầu nhìn hắn, mái tóc dài xõa ra trước ngực, đôi mắt sáng như sao chớp chớp, khiến cho không một ai nỡ từ chối.
Kỷ Dạ Bạch quay mặt đi: "Thôi, cho anh ta vào đi, nhưng mà anh hãy nói cho anh ta biết, ông đây không đảm bảo anh ta còn sống mà ra được đâu!"
Vệ sĩ toát mồ hôi chạy ra ngoài truyền lời, không lâu sau, bóng dáng Âu Phong Dịch xuất hiện trước cửa.
Thấy Ninh Hề Nhi mặc bộ quần áo bệnh nhân nhìn vô cùng yếu ớt, Âu Phong Dịch rũ mắt.
Là do anh ta... anh ta đã hại Ninh Hề Nhi ra nông nỗi này...