Anh là đồ Đại Bạch thối tha vô sỉ vô lại vô tình vô nghĩa!
Ninh Hề Nhi thầm rủa xả hắn mấy nghìn câu, nhưng ngoài mặt vẫn phải gắng gượng mỉm cười lấy lòng nói: "Em yêu anh."
"Em yêu anh."
"Giọng nhỏ quá, không nghe thấy."
"Em yêu anh!"
"Giọng to quá rồi... làm lại."
"... Em yêu anh."
"Giọng em nghe chẳng tình cảm gì cả, cứ như người dưng nước lã ấy, em hãy dùng tình cảm nói ra câu này đi."
"Em yêu anh…"
"Tiếp tục."
"Kỷ Dạ Bạch, em cực kỳ yêu anh! Em yêu anh đến khi trời long đất lở, đến khi sông cạn đá mòn, đến khi hoa nở khắp thế giới, đến khi ánh sao chiếu khắp mặt đất! Anh là điện anh là ánh sáng, anh là câu chuyện thần thoại duy nhất! Thế này đã được chưa?"
Ninh Hề Nhi gào lên.
Kỷ Dạ Bạch nén cười: "Ừm, được rồi."
Hắn đặt Ninh Hề Nhi xuống sàn rồi buông tay ra.
Cuối cùng Ninh Hề Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm: "Anh ra ngoài đi! Lẽ nào anh còn muốn nhìn lén em đi vệ sinh sao? Đồ biến thái!"