Ninh Hề Nhi bĩu môi, nếu vừa rồi cô chỉ nghi ngờ thôi thì bây giờ có thể nói là cô đã chắc chắn một trăm phần trăm rồi!
Chất lỏng ươn ướt nóng bỏng trong lòng bàn tay cô khi ấy chính là nước mắt của Đại Bạch!
Cái tên này... khóc thì bảo là khóc nha, còn kiêu ngạo không chịu thừa nhận!
"Anh còn nói em ngốc, lúc anh lên cơn cũng ngốc chẳng kém..." Ninh Hề Nhi lẩm bẩm, Kỷ Dạ Bạch thính tai nghe thấy, lập tức nheo mắt lại: "Em nói gì đấy?"
Ninh Hề Nhi lè lưỡi: "Không có gì không có gì, em muốn vào nhà vệ sinh, anh cầm cái giá truyền dịch giúp em đi..."
Cô chuyển chủ đề hơi gượng gạo, Kỷ Dạ Bạch liếc xéo cô một cái, lười vạch trần.
Nhưng mà... cũng nên có chút trừng phạt nho nhỏ cho cô nhỉ?
Hắn cầm lấy chai truyền dịch nhét vào tay Ninh Hề Nhi, cô nhóc mơ mơ hồ hồ nhận lấy, sau đó... bị hắn bế ngang người lên.
"Này này, anh làm gì thế hả? Không cầm lấy giá để chai sao?" Ninh Hề Nhi sợ hãi kêu lên.