Ninh Hề Nhi giật mình cắn môi: "Đại Bạch, anh..."
Cô còn chưa kịp nói xong đã bị Kỷ Dạ Bạch thở hổn hển hung dữ mắng: "Không cho phép nói! Em nghỉ ngơi cho khỏe cho anh!"
Ninh Hề Nhi bị hắn quát thì lại càng hoảng sợ, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Kỷ Dạ Bạch giả bộ bình tĩnh, lạnh lùng ngẩng đầu hỏi giám đốc bệnh viện: "Ông chắc chắn cô ấy đã qua khỏi cơn nguy kịch rồi chứ?"
Giám đốc bệnh viện lau mồ hôi trán, cung kính lễ phép đáp: "Vâng thưa cậu Kỷ, vết thương nặng nhất của cô Ninh là vết thương trên trán, còn cơ thể chỉ bị xước xát, rất may là không bị gãy xương, chỉ cần nằm viện quan sát hai ngày sau đó nghỉ ngơi bồi dưỡng là được."
Kỷ Dạ Bạch hỏi đi hỏi lại vài lần mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn liếc sang cô y tá vừa rồi với ánh mắt lạnh lẽo. Cô y tá đổ mồ hôi lạnh khắp người, cô ta gượng cười: "Cậu Kỷ, vừa rồi tôi chỉ muốn đùa cậu một chút mà thôi... Tôi không có ác ý đâu!"