Đây là đề trắc nghiệm hay sao vậy !
Ninh Hề Nhi chỉ muốn cào tường, cô phồng má nói, "Tôi không chọn cái nào cả, tôi về nhà tôi!"
Để hai đứa nhóc học sinh tiểu học này cãi nhau đi! Cô chẳng thèm tham gia đâu!
Còn chưa bước được một bước, một sức mạnh rất lớn đã kéo cô lại, đến khi phản ứng lại, cô đã thấy mình nằm trong vòng tay của Kỷ Dạ Bạch.
Trán cô chạm vào lồng ngực của hắn, từ đây cô có thể cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ trên người hắn.
Và… mùi máu tanh nồng nặc.
Hả? Cô không khỏi hít hà một hơi.
Kỷ Dạ Bạch ấn chặt đầu cô vào lòng, hắn hất cằm lên cười lạnh, "Tôi không định cho cậu ấy cơ hội lựa chọn, cậu ấy chỉ có thể theo tôi mà thôi!"
Mặt Cung Tu đen như đít nồi, "Cậu…"
Chết tiệt, khó khăn lắm mới giữ Ninh Hề Nhi lại được, chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt mắt nhìn cô ấy bị cướp đi hay sao?
"Hề Nhi, em định đi thật à?" Gã thấp giọng hỏi, đôi mắt sáng rực ấy chứa đầy nỗi đau thương.