Âu Phong Dịch nhân lúc Kỷ Dạ Bạch vẫn chưa lên đến nơi, siết lấy bả vai của Ninh Hề Nhi, khản giọng nói, "Anh thật sự thật sự rất thích em."
Anh ta nhét vào tay Ninh Hề Nhi một thứ gì đó rồi nhìn cô và mỉm cười.
Một nụ cười rực rỡ như đóa hoa nở giữa mùa hạ, trong khoảnh khắc ấy, chàng trai trước mắt như hóa thân thành thiên sứ.
"Á!" Đám đông đột nhiên thét lên.
Kỷ Dạ Bạch chống một tay lên mặt sân khấu rồi nhảy lên trên, sau đó lao đến, một tay xốc cổ áo Âu Phong Dịch, tay kia thì đấm một cú đau điếng lên gương mặt điển trai của anh ta.
Vì hắn đấm quá mạnh nên Âu Phong Dịch đánh bật về phía sau, nặng nề ngã xuống đất.
"Khụ..." Anh ta ôm ngực ho khan, không thở ra hơi, ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Dạ Bạch đang hùng hùng hổ hổ như một con sư tử bị chọc giận.
Âu Phong Dịch khẽ mỉm cười.
"Đại Bạch..." Ninh Hề Nhi sợ Kỷ Dạ Bạch ra tay không biết kiềm chế bèn chạy lên chắn trước người Âu Phong Dịch, "Đủ rồi, đừng đánh nữa!"