Ninh Hề Nhi túm lấy từng tầng váy xếp uốn lượn rồi ngồi xuống một chiếc ghế gỗ ở cạnh đó, cô khẽ hạ mắt, hàng mi dài cong vút như cánh bướm sắp vút bay.
Dưới khán đài, Thành Du Nhiên và Giản Nghi Tuyết nhìn mà ngây ngẩn cả người.
"Hề Hề của chúng ta mặc trang phục cổ đại đẹp quá đi thôi! Hu hu hu!"
Cả hai cô gái đều phản ứng như vậy, Ngôn Dịch Thâm và Tiêu Hi Thần nghe thấy thế cũng gật đầu đồng ý.
Kỷ Dạ Bạch hướng đôi mắt đen thẳm của mình lên nhìn bóng người mảnh khảnh trên sân khấu, ánh mắt hắn xưa nay không để lộ cảm xúc, giờ đang hiện lên sự kinh ngạc trước vẻ đẹp của vợ mình.
Cổ họng hắn thoáng chuyển động, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên thành nụ cười mỉm.
Không hổ là bà xã của Kỷ Dạ Bạch này, mặc gì cũng đẹp hết ý!
Bài hát đầu tiên bắt đầu.
Ninh Hề Nhi vẫn thấy áp lực quá lớn, những ngón tay gảy đàn không khỏi khẽ run run, may mà cô đã quen động tác, hơn thế nữa đây là còn là bài hát của mẹ cô.