"Kỷ Dạ Bạch, anh có cần phải làm tổn thương người ta đến vậy không? Tôi yêu anh đến nhường nào, vậy mà anh không chịu tin tưởng tôi..." Anna chỉ vào những chai nước xếp trên bồn rửa tay, nước mắt tràn ra không ngừng được, "Anna tôi có bao giờ phải chịu những tủi nhục thế này không? Cũng vì anh nên tôi mới vượt ngàn dặm xa xôi đến ngôi trường này học, tha hương nơi đất khách còn bị người ta đối xử như vậy... Cho dù là một con mèo hay con chó thì chí ít anh cũng phải có một chút thương xót chứ?" Cảm xúc của cô ta vô cùng kích động, nghẹn ngào mãi mới nói thành lời.
Chị đại và đám đàn em đều cảm động, vừa đứng một bên nghe vừa cầm khăn lau nước mắt.
Song Kỷ Dạ Bạch vẫn bình tĩnh như không nghe thấy gì, "Xin lỗi cô, nhưng tôi chỉ tin tưởng Ninh Hề Nhi mà thôi. Tôi chỉ thích Ninh Hề Nhi, sự thương xót của tôi chỉ dành cho mình cô ấy."