Tối hôm đó, cậu hai Kỷ số khổ bị đuổi xuống đất nằm một đêm.
Sáng sớm hôm sau, cả bầu trời phủ đầy mây đen, tối tăm như báo hiệu có cơn mưa sắp ập xuống.
Ninh Hề Nhi nhảy nhót xuống tầng, Kỷ Dạ Bạch chậm rãi đi phía sau, vừa đi vừa nắn cổ.
Ông Kỷ thấy hắn như vậy bèn gọi hắn đi tới ban công.
"Bố tìm con ạ?" Khuôn mặt đẹp trai của Kỷ Dạ Bạch không giấu được sự mỏi mệt.
Ông Kỷ liếc hắn đầy e ngại, định nói gì đó nhưng ngập ngừng mãi, một lát sau mới châm chước lựa lời mà nói, "Dạ Bạch, con vẫn còn nhỏ, nên chú ý sinh hoạt điều độ."
Kỷ Dạ Bạch: ???
"Còn trẻ cũng đừng ỷ vào tinh lực còn sung mãn mà phóng túng quá đà, tương lai còn dài lâu mà." Nghe ông Kỷ khuyên nhủ xong, trên trán Kỷ Dạ Bạch như đổ xuống vài sọc đen.
Đoán chắc ông Kỷ tưởng hắn và Hề ngốc làm chuyện đó đó nên mới đau lưng đau eo... Hắn cũng muốn lắm chứ, nhưng cũng phải có sự đồng ý của Hề ngốc đã!