"Hề Hề, cuối cùng thì con cũng về rồi!" Hai mắt bà Kỷ đỏ bừng, bà nắm chặt lấy tay Ninh Hề Nhi, "Mẹ còn tưởng con sẽ không bao giờ quay về nữa."
Bà vừa khóc, Ninh Hề Nhi cũng không nhịn được mà muốn khóc theo.
Ông Kỷ thấy vậy thì vội nói, "Thôi nào, thôi nào, Hề Hề về là tốt rồi! Lạc Lạc, em đừng khóc nữa."
Ông Kỷ nói xong bèn nhìn về phía Ninh Hề Nhi rồi dịu dàng nói, "Con trở về là tốt rồi, thằng con ngốc nghếch của chú đã khiến con chịu nhiều khổ sở quá."
"Ông cũng có lời muốn nói đây! Hề Hề, cháu nhìn qua bên này đi!" Một giọng nói già nua vang lên, Ninh Hề Nhi nhận ra đây là giọng của ông cụ Kỷ, song cô cảm thấy thật kỳ lạ. Ông cụ Kỷ đang bệnh rất nghiêm trọng, đang ở bệnh viện điều trị cơ mà?
Cô quay đầu lại nhìn, thì ra ông cụ Kỷ đang gọi video!
Bác Kỷ giơ iPad lên, trên màn hình là hình ảnh ông cụ Kỷ đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh còn có y tá chăm sóc.